Những cơn mưa bất chợt làm thành phố thêm ảm đạm. Góc ngã tư nơi con phố nhỏ vẫn có hai đứa trẻ ngồi co ro tránh mưa. Không biết hai đứa trẻ đã có mặt từ bao lâu ở nơi khu phố này, đó là hai anh em. Hằng ngày hai đứa lang thang đi đánh giày rồi lại về góc ngã tư trú ẩn. Hai đứa trẻ ngồi co ro, mặc cho những hạt mưa đang tát vào mặt, vòng tay của thằng lớn xiết chặt thằng bé vào lòng.
Tối hôm đó, đứa em bị sốt cao vì lạnh và đói lả, thằng anh không biết làm cách nào để sưởi ấm cho em, Nó cửi cái áo duy nhất của mình cho em, sau đó nó ôm thằng bé vào một con hẻm ít người qua lại.
- Em phải ở đây, không được đi đâu đấy! anh sẽ về ngay thôi.
Nó tất tả chạy đi, không một manh áo, cái rét như cắt vào da thịt.
Nó nhìn vào trong các quan ăn đang bốc khói, bụng nó sôi sục, nhưng trong người không có tiền, Nó vừa đi vừa suy nghĩ:
- Làm sao bây giờ. Hay….mình đi xin cái gì đó về cho em!
Rồi lại phân vân:
- Mình đi đánh giày, chứ đâu phải đi ăn xin, nhưng… em đang đói…
Nó mạnh dạn bước vào một quán ăn, mùi thức ăn bốc khói nghi ngút và thơm phức. Một số ánh mắt nhìn nó với vẻ khó chịu. Hình như nó đang làm mất đi sự ngon miệng của người khác.
Lão chủ quán to béo ra bảo:
- Này thằng nhóc, đi ra ngoài, ở đây không có chỗ cho kẻ ăn xin.
Nó bước ra ngoài, cảm thấy nhục nhã và xấu hổ. “Nghèo là cái tội ư?”
Nhưng nghĩ đến đứa em đang co ro trong cái lạnh vì đói, Nó lại mạnh dạn bước vào một cửa hàng thức ăn nhanh, ở đấy có rất nhiều cô cậu bằng tuổi nó, được ba mẹ dẫn đến ăn tối. Bước đến một bàn ăn dành cho gia đình, có 3 người, hai vợ chồng và một cô con gái. Cô ấy đang đút thức ăn cho đứa con nhỏ của mình, Nó ấp úng:
- Cô ơi…cô có thể cho con một ít tiền….
Người nữ ngẩng đầu lên nhìn nó với ánh mắt ấm áp và thương cảm, nó nói tiếp:
- Dạ! thưa cô, hằng ngày con đi đánh giày, nhưng do hai hôm nay mưa cả ngày, không có khách. Em con đang đói….
Nhìn cậu bé với gương mặt thành khẩn, người phụ nữ dịu dàng:
- Vậy em con đâu?
- Dạ, em con bị sốt, con lấy áo quấn cho em đỡ lạnh rồi chạy đi xin cơm cô ạ!
- Em bị sốt thế nào?
- Dạ…con cũng không biết!
Người phụ nữ xót xa quay sang bảo chồng:
- Anh trông con nhé! Em nghĩ mình có thể giúp gì đó cho Cậu bé!
Trước khi đi, người phụ nữ không quên cầm thêm chiếc áo ấm và 1 hộp thức ăn. Khi thấy em Nó, người phụ nữ hoảng hốt:
- Phải đưa em đi đến bệnh viện ngay, không thì nguy hiểm
Thì ra, người phụ nữ ấy là một Bác sĩ của bệnh viện quận. Sau khi đưa hai anh em Nó vào bệnh viện, cô đã nhờ y tá chăm sóc cho em nó, rồi tất tả chạy đi. Nó chỉ kịp nói một câu:
- Con cảm ơn cô!
*******
Sáng hôm sau:
- Anh ơi, sao em lại ở đây?
- Có một ân nhân đã giúp đỡ anh em mình, em mau khỏe, mình xin địa chỉ đến nhà cảm ơn cô ấy nhé!
- Em phải ở đây, không được đi đâu đấy! anh sẽ về ngay thôi.
Nó tất tả chạy đi, không một manh áo, cái rét như cắt vào da thịt.
Nó nhìn vào trong các quan ăn đang bốc khói, bụng nó sôi sục, nhưng trong người không có tiền, Nó vừa đi vừa suy nghĩ:
- Làm sao bây giờ. Hay….mình đi xin cái gì đó về cho em!
Rồi lại phân vân:
- Mình đi đánh giày, chứ đâu phải đi ăn xin, nhưng… em đang đói…
Nó mạnh dạn bước vào một quán ăn, mùi thức ăn bốc khói nghi ngút và thơm phức. Một số ánh mắt nhìn nó với vẻ khó chịu. Hình như nó đang làm mất đi sự ngon miệng của người khác.
Lão chủ quán to béo ra bảo:
- Này thằng nhóc, đi ra ngoài, ở đây không có chỗ cho kẻ ăn xin.
Nó bước ra ngoài, cảm thấy nhục nhã và xấu hổ. “Nghèo là cái tội ư?”
Nhưng nghĩ đến đứa em đang co ro trong cái lạnh vì đói, Nó lại mạnh dạn bước vào một cửa hàng thức ăn nhanh, ở đấy có rất nhiều cô cậu bằng tuổi nó, được ba mẹ dẫn đến ăn tối. Bước đến một bàn ăn dành cho gia đình, có 3 người, hai vợ chồng và một cô con gái. Cô ấy đang đút thức ăn cho đứa con nhỏ của mình, Nó ấp úng:
- Cô ơi…cô có thể cho con một ít tiền….
Người nữ ngẩng đầu lên nhìn nó với ánh mắt ấm áp và thương cảm, nó nói tiếp:
- Dạ! thưa cô, hằng ngày con đi đánh giày, nhưng do hai hôm nay mưa cả ngày, không có khách. Em con đang đói….
Nhìn cậu bé với gương mặt thành khẩn, người phụ nữ dịu dàng:
- Vậy em con đâu?
- Dạ, em con bị sốt, con lấy áo quấn cho em đỡ lạnh rồi chạy đi xin cơm cô ạ!
- Em bị sốt thế nào?
- Dạ…con cũng không biết!
Người phụ nữ xót xa quay sang bảo chồng:
- Anh trông con nhé! Em nghĩ mình có thể giúp gì đó cho Cậu bé!
Trước khi đi, người phụ nữ không quên cầm thêm chiếc áo ấm và 1 hộp thức ăn. Khi thấy em Nó, người phụ nữ hoảng hốt:
- Phải đưa em đi đến bệnh viện ngay, không thì nguy hiểm
Thì ra, người phụ nữ ấy là một Bác sĩ của bệnh viện quận. Sau khi đưa hai anh em Nó vào bệnh viện, cô đã nhờ y tá chăm sóc cho em nó, rồi tất tả chạy đi. Nó chỉ kịp nói một câu:
- Con cảm ơn cô!
*******
Sáng hôm sau:
- Anh ơi, sao em lại ở đây?
- Có một ân nhân đã giúp đỡ anh em mình, em mau khỏe, mình xin địa chỉ đến nhà cảm ơn cô ấy nhé!
Cuộc sống của chúng ta vẫn còn rất nhiều hoàn cảnh khó khăn, cần sự chung tay giúp đỡ sẻ chia từ mọi người. Chúng ta cùng nâng cao tinh thần “lá lành đùm lá rách”, cùng giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn quanh ta và đừng phân biệt đối xử với họ các bạn nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cám ơn bạn đã comment.