Có hai người bạn nhỏ cùng bị bệnh nan y phải nhập viện, họ được nằm cùng phòng với nhau. Một người được nằm cạnh cửa sổ, vì bạn này phải truyền dịch mỗi ngày, bạn vẫn có thể ngồi dậy được để quan sát mọi thứ xung quanh mình. Cô bạn còn lại thì bất động, chỉ nằm một chỗ trên giường.
Hằng ngày hai cô bạn nhỏ kể cho nhau nghe rất nhiều thứ, về gia đình, lớp học, thầy cô giáo… Thời gian vì thế mà trôi qua nhanh hơn.
Một hôm:
- Tớ ngồi gần cửa sổ, có thể nhìn thấy mọi vật, cậu có muốn nghe tớ tả lại cho cậu không?
- Ồ! Tớ sẽ vui lắm…
Thế rồi mỗi ngày, cô bé ngồi bên cửa sổ kể rất nhiều thứ cho cô bạn cùng phòng nghe về những gì mình nhìn thấy.
- Cậu ạ! Bên ngoài là một vười hoa có nhiều màu sắc vô cùng rực rỡ. Những em bé, những bạn nhỏ trạc tuổi tớ và cậu đang chơi đùa! Ồ! Bọn họ hình như đang chơi trốn tìm thì phải, họ chơi trốn tìm bên những khóm hoa.
- Chà! Hôm nay nhiều chú bướm xinh quá cậu ạ! Tớ còn thấy những chú bồ câu sà dưới sân nữa. Dưới tán cây Bàng to có hai anh chị chắc đang yêu nhau, nhìn họ thật hạnh phúc…
Cô bé nằm bên cạnh chăm chú nghe cô bạn cùng phòng tả về những thứ xung quanh, đôi mắt nhắm nghiền và tưởng tượng ra mọi thứ… thật là tuyệt vời.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, một buổi chiều nọ, khi Bác sĩ đến thay bình truyền dịch cho người bạn nằm cạnh cửa sổ thì thấy cô bé nằm bất động, trên gương mặt thấp thoáng một nụ cười.
Bác sĩ gọi người nhà đến nhận cô về…
Cô Bé còn lại một mình trong phòng cảm thấy buồn lắm, thế là từ giờ trở đi không còn ai kể chuyện cho cô bé nghe nữa. Không có ai san sẻ buồn vui để quên đi cơn đau bệnh tật. Cô Bé nói với Bác sĩ:
- Bác Sĩ có thể cho con nằm cạnh cửa sổ được không?
- Để làm gì vậy cô bé?
- Con muốn cố gắng nhìn mọi thứ xung quanh
Vị Bác Sĩ im lặng.
Chiều hôm ấy cô bé được chuyển đến nằm cạnh cửa sổ. Cô cố gắng rướn người để nhìn qua cửa sổ xem khung cảnh xung quanh có đẹp như đúng lời cô bạn mình vẫn tả không. Và cô phát hiện ra rằng: Chỉ có một bức tường vôi trắng lạnh lùng.
Gặp Bác Sĩ, cô bé liền hỏi:
- Thưa Bác sĩ, người ta mới xây bức tường vôi trắng này lên ạ?
- Không đâu cháu! Bức tường này đã có từ lâu lắm rồi
- Nhưng người bạn cùng phòng của cháu có thể nhìn thấy mọi vật qua cửa sổ, còn cháu thì không thấy gì ngoài bức tường vôi này?
Bác Sĩ thở dài:
- Cháu ạ! Người bạn của cháu…đôi mắt của bạn ấy đã không nhìn thấy gì cả từ khi đưa vào đây.
- Bác…Bác sĩ nói sao?
- Ta nghĩ có thể bạn ấy muốn cháu có thêm niềm tin vào cuộc sống nên đã khích lệ tinh thần cho cháu trong những ngày cuối cùng của mình. Cô bé thật là người có tấm lòng đúng không cháu?
Vị bác sĩ nói xong lặng lẽ bước ra cửa. Căn phòng chỉ còn lại cô bé và bức tường vôi trắng, cô bé nhớ lại người bạn của mình:
- Cảm ơn cậu đã mang đến sự phấn chấn trong tâm hồn tớ suốt một thời gian dài, tớ sẽ sống thật vui vẻ, lạc quan như những gì cậu đã dành cho tớ.
Hằng ngày hai cô bạn nhỏ kể cho nhau nghe rất nhiều thứ, về gia đình, lớp học, thầy cô giáo… Thời gian vì thế mà trôi qua nhanh hơn.
Một hôm:
- Tớ ngồi gần cửa sổ, có thể nhìn thấy mọi vật, cậu có muốn nghe tớ tả lại cho cậu không?
- Ồ! Tớ sẽ vui lắm…
Thế rồi mỗi ngày, cô bé ngồi bên cửa sổ kể rất nhiều thứ cho cô bạn cùng phòng nghe về những gì mình nhìn thấy.
- Cậu ạ! Bên ngoài là một vười hoa có nhiều màu sắc vô cùng rực rỡ. Những em bé, những bạn nhỏ trạc tuổi tớ và cậu đang chơi đùa! Ồ! Bọn họ hình như đang chơi trốn tìm thì phải, họ chơi trốn tìm bên những khóm hoa.
- Chà! Hôm nay nhiều chú bướm xinh quá cậu ạ! Tớ còn thấy những chú bồ câu sà dưới sân nữa. Dưới tán cây Bàng to có hai anh chị chắc đang yêu nhau, nhìn họ thật hạnh phúc…
Cô bé nằm bên cạnh chăm chú nghe cô bạn cùng phòng tả về những thứ xung quanh, đôi mắt nhắm nghiền và tưởng tượng ra mọi thứ… thật là tuyệt vời.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, một buổi chiều nọ, khi Bác sĩ đến thay bình truyền dịch cho người bạn nằm cạnh cửa sổ thì thấy cô bé nằm bất động, trên gương mặt thấp thoáng một nụ cười.
Bác sĩ gọi người nhà đến nhận cô về…
Cô Bé còn lại một mình trong phòng cảm thấy buồn lắm, thế là từ giờ trở đi không còn ai kể chuyện cho cô bé nghe nữa. Không có ai san sẻ buồn vui để quên đi cơn đau bệnh tật. Cô Bé nói với Bác sĩ:
- Bác Sĩ có thể cho con nằm cạnh cửa sổ được không?
- Để làm gì vậy cô bé?
- Con muốn cố gắng nhìn mọi thứ xung quanh
Vị Bác Sĩ im lặng.
Chiều hôm ấy cô bé được chuyển đến nằm cạnh cửa sổ. Cô cố gắng rướn người để nhìn qua cửa sổ xem khung cảnh xung quanh có đẹp như đúng lời cô bạn mình vẫn tả không. Và cô phát hiện ra rằng: Chỉ có một bức tường vôi trắng lạnh lùng.
Gặp Bác Sĩ, cô bé liền hỏi:
- Thưa Bác sĩ, người ta mới xây bức tường vôi trắng này lên ạ?
- Không đâu cháu! Bức tường này đã có từ lâu lắm rồi
- Nhưng người bạn cùng phòng của cháu có thể nhìn thấy mọi vật qua cửa sổ, còn cháu thì không thấy gì ngoài bức tường vôi này?
Bác Sĩ thở dài:
- Cháu ạ! Người bạn của cháu…đôi mắt của bạn ấy đã không nhìn thấy gì cả từ khi đưa vào đây.
- Bác…Bác sĩ nói sao?
- Ta nghĩ có thể bạn ấy muốn cháu có thêm niềm tin vào cuộc sống nên đã khích lệ tinh thần cho cháu trong những ngày cuối cùng của mình. Cô bé thật là người có tấm lòng đúng không cháu?
Vị bác sĩ nói xong lặng lẽ bước ra cửa. Căn phòng chỉ còn lại cô bé và bức tường vôi trắng, cô bé nhớ lại người bạn của mình:
- Cảm ơn cậu đã mang đến sự phấn chấn trong tâm hồn tớ suốt một thời gian dài, tớ sẽ sống thật vui vẻ, lạc quan như những gì cậu đã dành cho tớ.
Sức mạnh của tinh thần vô cùng quan trọng. Cho dù chúng ta rơi vào hoàn cảnh khó khăn đến đâu, nếu ta nhận được sự động viên và khích lệ tinh thần từ ai đó sẽ là nguồn động lực vô cùng lớn lao. Hãy luôn tiếp thêm nghị lực tinh thần cho nhau để vượt qua những khó khăn thử thách trong cuộc sống các bạn nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cám ơn bạn đã comment.