Thứ Năm, 3 tháng 11, 2016

Tranh cát động : Đôi bàn tay

Ngày nhỏ hình như ai cũng có ước mơ trở thành bác sỹ, ca sỹ, nghệ sỹ, họa sỹ... Nói chung là "Sỹ", cũng chả có gì sai. Trừ một số trường hợp may mắn được thừa hưởng nền tảng có sẵn, số còn lại tự thân vận động để đạt được ước mơ của mình và sống được bằng ước mơ, đó là cả một hành trình gian nan...

Tại một làng nhỏ nọ, có một gia đình nghèo rất đông con. Cha của họ phải làm việc cật lực trong hầm mỏ mỗi ngày mà cả gia đình chỉ đủ để đắp đổi qua ngày. Thế nhưng, hai người con lớn trong nhà vẫn có nhiều mơ ước. Cả hai đều muốn học vẽ vì họ có năng khiếu từ nhỏ.
Sau không biết bao nhiêu buổi nói chuyện suốt đêm trên chiếc giường đông chật anh em, hai người con lớn có một quyết định. Họ sẽ tung một đồng xu. Người thua sẽ từ bỏ ước mơ và đi làm, dùng toàn bộ thu nhập để chu cấp cho người thắng đi học. Còn người thắng, sau 4 năm học, sẽ chu cấp tài chính cho người còn lại đi học, dù bằng cách bán tranh hay phải đi làm trong hầm mỏ hoặc những công việc khác.
Đồng xu được tung lên, người em thắng cuộc và được đi học. Người anh thua, anh làm việc vất vả trong hầm mỏ trong suốt 4 năm, để nuôi người em của mình ăn học.
Sau 4 năm theo học hội họa, những tác phẩm của người em được nhiều người nhắc đến bởi chúng rất đẹp và ấn tượng. Và cho đến khi tốt nghiệp thì người em đã bán được khá nhiều tranh và dành dụm được một khoản tiền.
Khi trở về, trong bữa ăn sum họp, người em đứng dậy để cảm ơn người anh trai đã hy sinh 4 năm giúp mình hoàn thành được ước mơ. Và anh nói:
- Anh à, bây giờ đã đến lượt anh. Anh hãy tới trường để theo đuổi ước mơ của mình. Em sẽ lo toàn bộ chi phí và chăm sóc gia đình.
Người anh mỉm cười, rồi bật khóc:
- Không, anh không thể tới trường được. Đã quá muộn rồi. Bây giờ, sau 4 năm làm việc, không còn ngón tay nào của anh là lành lặn. Thậm chí bây giờ anh còn bị thấp khớp ở tay phải nặng tới mức không thể nâng nổi một chiếc ly, nói gì đến việc cầm cọ vẽ. Cảm ơn em, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi...
Thời gian trôi qua, hàng trăm bức chân dung, tranh màu nước, tranh than chì, tranh khắc gỗ và khắc đồng... của người em đã được nhiều người yêu thích và ngưỡng mộ. Trong đó bức tranh được nhiều người biết đến và yêu thích nhất chính là một tác phẩm mang tên “Đôi tay”. Để tỏ lòng kính trọng và biết ơn anh trai mình, người em đã thực hiện một tác phẩm cẩn thận nhất trong đời: vẽ lại đôi bàn tay của anh trai mình, với lòng bàn tay hướng vào nhau và những ngón tay gầy guộc hướng lên trời.
Bức tranh này luôn nhắc nhở người em rằng không có ai, chắc chắn không có ai, có thể thành công một mình bao giờ !


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cám ơn bạn đã comment.